Tiểu Thần
phan_10
- Đại ca! Tiểu Nghi đã giải thích rõ, sao huynh cứ phải làm khó như vậy? Cuối cùng là huynh lo ngại chuyện gì? - Thập Lang trách móc.
Bấy giờ Phong Cương mới trừng mắt nói:
- Đệ đừng nhiều lời. Bên ngoài trời rất tối, mau đi theo xem chừng Tiểu Nghi - quay sang hai vị ca ca bên cạnh, Phong Cương nhẹ giọng nhắc nhở:
- Chúng ta vẫn đang ở dưới đáy vực. Bây giờ trại Mãn Cúc như rắn không đầu, Tiểu Nghi có thể dẫn đường cho mọi người rời khỏi nơi này hay không vẫn còn là chuyện của ngày mai. Có phải các huynh lo lắng quá xa rồi không! Trong thời gian này cho dù muốn dùng hay không dùng, tin hay không tin, chúng ta đều phải nhờ vào cô ấy.
Trong hang trở lại yên tĩnh, họ lặng lẽ ngồi bên đống lửa, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Vừa chạy ra ngoài đã không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nghi, Phong Ái nhớ lời dặn dò nên đành phải đi đi lại lại trước hang sốt ruột chờ đợi. Rất may chỉ trong chốc lát Thập Lang đã nhìn thấy nàng quay lại. Lắc lắc chiếc bình đựng trên tay, Tiểu Nghi lập tức reo lên:
- Nước rất nhiều, Thập gia không cần lo lắng chúng ta sẽ thành mấy cái xác khô!
Chẳng phải vừa trải qua một trận tra hỏi ư, vậy mà bây giờ vui vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra!
Tiểu Nghi nhìn vẻ mặt người đối diện lộ rõ kinh ngạc khiến nàng bật cười:
- Chủ nhân thắc mắc là chuyện dễ hiểu, Tiểu Nghi cũng đã nói sự thật. Phiền não có ích gì? Bây giờ chúng ta ở đây một lát, Tiểu Nghi sẽ chỉ cho Thập gia một số loại cây kì lạ, như vậy người sẽ không còn buồn chán.
* * *
Ngày hôm sau, bốn huynh đệ nhà họ Phong cùng với Tiểu Nghi lần theo mạng nhện bằng dây leo trên đầu, tìm ra con đường mòn mọc đầy cây xương rồng đen. Con đường kia nằm không xa nơi họ rơi xuống là mấy. Nhưng nó gần như đã bị những cây xương rồng hai bên che khuất hoàn toàn, nếu không chủ tâm tìm kiếm rất khó nhận ra.
Họ đi lần theo đường mòn, dần dần rời khỏi vùng đất bị che phủ bởi mạng lưới dây leo chằng chịt, trên đầu đã nhìn thấy ánh mặt trời sáng tỏ. Điểm đặc biệt là trên đường đi, màu sắc hình dáng của cây cối xung quanh không ngừng thay đổi. Có đoạn hai bên đường đầy cây cỏ màu sắc tươi sáng, trông rất xinh đẹp; có khi chỉ nhìn thấy những loại cây kì lạ xấu xí, thậm chí có phần đáng sợ. Tiểu Nghi giải thích thật ra chúng là một loại, bởi vì hình thù thay đổi liên tục nên mới được gọi là cây Vô Thường. Loại cây này chiếm số lượng lớn nhất ở đáy vực, cho nên quang cảnh ở đây cũng thường xuyên thay đổi. Vì vậy nơi này có tên là vực Vô Thường.
Cây Vô Thường bản chất là cây ăn thịt. Các loại côn trùng chính là thức ăn của chúng. Khi cây đói muốn thu hút con mồi sẽ tự biến đổi màu sắc, trở nên tươi đẹp rực rỡ. Chờ khi côn trùng bị chúng bắt được, trong thời gian ngắn loại cây này chuyển sang màu đỏ tươi, biểu hiện thỏa mãn. Trong lúc thức ăn được tiêu hóa, cây đang no bụng sẽ trở lại hình dạng xấu xí ban đầu. Vòng tuần hoàn này cứ liên tục tiếp diễn. Cho nên chỉ cần nhìn vào màu sắc có thể biết được cây đang đói, thỏa mãn hay là no bụng. Tuy rằng không thể làm hại con người nhưng khi chúng đói tốt nhất hãy nên tránh xa, kẻo bị chất dịch của cây dính vào tay gây ngứa rát, lại khó rửa sạch.
Họ cứ đi như vậy đã được ba ngày, khi nào mệt thì nghỉ ngơi. Tiểu Nghi lo sợ mọi người không biết cách sẽ lấy nhầm chất dịch độc của cây cho nên luôn là người đi lấy nước, mỗi lần đều biến mất một lúc mới quay trở lại. Thứ nước mà nàng đem về thường có màu trắng đục, vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, uống vào có cảm giác mát dịu. Nơi này động vật hầu như rất hiếm, hơn nữa vì phải thích nghi với môi trường nên đều có ít nhiều chất độc. Tiểu Nghi không cho mọi người ăn thịt chúng mà chỉ hái một ít rau dại có thể dùng được đem nấu canh.
Hôm nay là ngày thứ tư, tiết trời bắt đầu lạnh hơn trước. Họ phải dừng chân sớm hơn bình thường để tìm kiếm nơi nghỉ ngơi qua đêm, không thể ở ngoài trời như những hôm trước. Sau khi thu xếp mọi thứ, Phong Ái nhìn quanh quất không thấy Tiểu Nghi đâu, vội chạy đi tìm. Ngoài lúc lấy nước, những khi mọi người nghỉ ngơi nàng cũng thường ra ngoài hái rau dại.
Quả nhiên đi loanh quanh một hồi, Thập Lang đã nhìn thấy Tiểu Nghi đang cặm cụi nấu thứ gì đó, vội vui vẻ đến gần cất tiếng hỏi:
- Tiểu Nghi! Cô đang làm gì?
- Là… nấu canh thôi. Ngoài này rất lạnh, Thập gia vào trong đi! - Tiểu Nghi hơi bất ngờ, có phần bối rối, vội xua tay.
Phong Ái nhìn vào nồi canh tươi ngon trên bếp lửa, cười cười hỏi:
- Sao cô không nấu gần chỗ chúng ta trú đêm lại chạy ra ngoài này làm gì? À... không muốn cho chúng ta cùng ăn sao, nhìn rất ngon mắt, để ta thử xem!
- Đừng đụng vào, có độc! - Tiểu Nghi kêu lên, vội vã chặn tay Phong Ái khiến Thập gia cũng hốt hoảng không kém:
- Cái gì… sao cô lại nấu canh độc?
Tiểu Nghi bất đắc dĩ đành phải nhỏ tiếng giải thích:
- Cái này là để cho tiểu nữ, mọi người không ăn được, vì sợ mọi người không biết sẽ dùng nó nên mới mang ra đây nấu.
Phong Ái hoàn toàn không hiểu chuyện gì, vội giành lấy nồi canh:
- Cô ăn nó… sẽ bị trúng độc đó. Không được, mau đổ đi.
- Đừng! Đó là thuốc cứu mạng.
Đến lúc này Tiểu Nghi đàng miễn cưỡng nói rõ sự thật:
- Mấy ngày trước lúc rơi xuống vực, tiểu nữ bị trúng gai độc. Thập gia mau vào trong đi!
Phong Ái nôn nóng hỏi:
- Sao lại như vậy? Chẳng phải cô có đan dược trị độc ư, sao lại không dùng?
Tiểu Nghi cười:
- Chuyến đi này quá gấp gáp, dược liệu mang theo không nhiều, nếu giải độc sẽ không đủ cho mọi người dùng để tránh nhiễm chướng khí.
Trong đầu Phong Ái hiện lên hình ảnh ngày hôm đó khi Tiểu Nghi lấy từ trong túi mấy viên đan dược trao cho bọn họ, liền lo lắng hỏi dồn dập:
- Vậy… vậy là chúng ta đã uống mất thuốc giải cho cô sao? Cô không chịu nói khiến cho huynh đệ chúng ta chuyện gì cũng không biết. Bây giờ phải làm như thế nào?
- Thập gia đừng lo! Tiểu Nghi không sao. Chút chuyện nhỏ này không cần khiến mọi người bận tâm. Không có thuốc giải nhưng mà rất may hôm đó tiểu nữ tìm ra loại cỏ độc này, đã hái rất nhiều mang theo bên người. Tuy không trị dứt được, nhưng có tính kiềm chế, chất độc trong người sẽ không phát tác ngay, có thể kéo dài đến lúc chúng ta trở về. Tiểu Nghi hiểu về độc dược nên đây là một chuyện rất bình thường. Không sao cả!
Mặc kệ Tiểu Nghi tươi cười lấy lòng, cố gắng làm cho người đối diện xí xóa mọi chuyện, nhưng Phong Ái vẫn trách mắng không thôi:
- Hóa ra hôm đó cô xuất hiện trễ như vậy là vì bận tìm cỏ khống chế chất độc. Còn nói không sao! Đang bị trúng độc đương nhiên sức khỏe sẽ suy giảm, cô lại chạy ra chỗ lạnh lẽo chết người để nấu canh. Không được, theo ta vào gần hang đá, nấu ở đó tiện hơn. Ta sẽ canh chừng không cho ai dùng nó. Cô yên tâm!
- Như vậy rất phiền phức, ở đây vẫn tốt hơn! - Tiểu Nghi miễn cưỡng từ chối, trong lòng thầm nghĩ: “Bí mật giao vào tay người, chẳng phải sẽ nhanh bị bại lộ ư?”.
Nhưng mặc kệ Tiểu Nghi có miễn cưỡng thế nào, cuối cùng đành phải nghe theo lời Phong Ái mang cỏ độc đến gần hang động để nấu. Thập gia rất giữ lời, luôn ở bên cạnh giúp Tiểu Nghi trông chừng, che mắt không cho các vị ca ca nảy sinh thắc mắc. Nhờ vậy canh để dùng và thuốc kiềm chế độc tính đều nấu xong một cách thuận lợi. Đáng tiếc, hai hôm sau, chỉ vì một chút hiểu lầm mà sự việc này bại lộ.
Ngày hôm đó, Tiểu Nghi đi lấy nước. Trong lúc ở lại canh lửa đột nhiên Thập gia bị Nhị ca gọi ra ngoài, một lúc vô ý đã quên không kịp cất giấu chén thuốc có độc. Không may Tứ gia Phong Cương tưởng nhầm nước canh vô tình uống phải, trúng độc thổ huyết trước mặt Phong Ngạo. Chủ nhân Phong Gia nổi trận lôi đình, vừa thấy Tiểu Nghi bước vào đã lạnh lùng hỏi:
- Cô dám bỏ độc chúng ta?
Tiểu Nghi ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra:
- Tiểu nữ không có…
Phong Ngạo vứt chén canh đã vơi đi phân nửa xuống đất, ánh mắt tràn đầy sát khí, hét to:
- Tứ đệ uống canh của cô đã thổ huyết, cô còn dám chối nữa sao?
Tiểu Nghi nhìn chén thuốc lập tức hiểu ra mọi chuyện, lại thấy Tứ gia mặt mày tái xanh, không kịp giải thích vội chạy đến xem. Nhưng nàng chưa kịp đến nơi đã bị Phong Ngạo hất tay ngăn cản. Sức lực Phong Ngạo làm cho Tiểu Nghi ngã lăn xuống đất, một dòng máu nhỏ chảy ra nơi khóe miệng. Đúng lúc hai huynh đệ Phong Ái và Phong Hoan từ bên ngoài trở vào. Chứng kiến tình cảnh này, hai người vô cùng hoảng hốt.
- Huynh làm gì vậy? – Phong Ái chạy đến đỡ Tiểu Nghi, vừa nhìn thấy máu phẫn nộ hét lên.
- Cô ta nấu canh độc cho chúng ta uống - Phong Ngạo đang cố gắng giúp Tứ đệ của mình kiềm chế chất độc trong huyết quản, mở miệng trả lời một cách lãnh đạm.
Phong Ái vô cùng kích động ra sức giải thích:
- Không phải! Chén này là thuốc của Tiểu Nghi để kiềm chế độc tính trong cơ thể, do đệ sơ suất khiến cho mọi người nhầm lẫn, không phải lỗi của cô ấy.
Nói xong Thập gia lại quay sang nhìn Tiểu Nghi lo âu hỏi:
- Cô có sao không?
Tiểu Nghi cố gắng nén đau, để cho hơi thở trở lại bình thường mới trả lời:
- Không… không sao. Lúc nãy hơi vội nên độc trong cơ thể phát tác nhẹ, lát nữa nấu canh xong… uống vào là khỏi thôi.
Phong Hoan đến chỗ Tứ gia, nhìn thấy Phong Ngạo đã kiềm chế được chất độc, liền quay sang ân cần hỏi Tiểu Nghi:
- Rốt cuộc là chuyện gì, cô trúng độc khi nào? Có sao không?
Thập gia trong lòng chưa hết uất ức, đưa mắt nhìn Phong Ngạo tỏ vẻ trách móc, cố tình nói thật to để vị đại ca này nghe thấy:
- Hôm chúng ta nhảy xuống đây, Tiểu Nghi đã bị thương. Lí do đến gặp chúng ta trễ như vậy chính là vì phải hái thứ cỏ này tạm thời kiềm chế độc tính. Đan dược mà cô ấy cho chúng ta uống để tránh nhiễm chướng khí vốn có thể giải độc, nhưng vì số lượng quá ít nên Tiểu Nghi đã không dùng, hàng ngày phải nấu canh uống. Lúc nãy Tiểu Nghi ra ngoài lấy nước nên đệ mới giúp trông chừng… Không ngờ vừa rời khỏi một lúc lại… Có người chưa tìm hiểu rõ thì đã ra tay!
Phong Ái làm cho Tiểu Nghi thật sự cảm kích nhưng tai của nàng cũng bị quấy nhiễu đến phiền, vội cười khẽ nhắc nhở:
- Thập gia la hét như vậy Tiểu Nghi không bị độc chết cũng bị tiếng ồn dọa chết. Tiểu nữ đã nói là không sao! Chỉ là chuyện hiểu lầm, nếu đã rõ ràng thì hãy bỏ qua, mọi người cãi nhau có ích lợi gì? Trong túi kia rất may vẫn còn một viên đan dược giải độc, người mau lấy ra cho Tứ gia uống.
- Tiểu Nghi! Không phải cô nói đã hết thuốc giải sao? - Phong Hoan ngạc nhiên.
Tiểu Nghi gật đầu:
- Vẫn còn một viên, hôm đó cố tình giữ lại chính là đề phòng tình huống bất trắc!
Phong Cương đã bớt đau đớn, lên tiếng phản đối:
- Tiểu Nghi! Cô đã vất vả vì chúng ta còn bị hiểu lầm. Cô là nữ nhi, sức lực yếu hơn nên dùng dùng thuốc giải. Độc này ta vẫn có thể chịu được.
Tiểu Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, giải thích:
- Hiện giờ một viên đan dược cũng không giúp ích cho tiểu nữ. Tứ gia vừa bị trúng độc, mức độ cũng không quá nặng, nên dùng ngay sẽ hiệu quả hơn. Tiểu Nghi có thể sử dụng cỏ độc như cũ, hoàn toàn không có vấn đề.
Nói xong, nàng quay sang Phong Hoan trêu đùa, không hề xem trọng chuyện vừa xảy ra:
- Nhị gia xem! Đây chính là ưu điểm của việc tìm hiểu chất độc. Mặc dù vì việc này Tiểu Nghi đã bị các trưởng lão ở thôn Nhã Y thường xuyên la mắng nhưng Nhị gia đúng là không chọn lầm, phải không?
Lúc này Phong Hoan đột nhiên hiểu được tại sao Phong Ngạo khó lòng vứt bỏ hoài nghi. Tiểu Nghi không chỉ hiểu biết quá nhiều, mà đối với họ thật sự trung thành đến mức kì lạ, đồng thời cũng xem lòng trung thành đó như chuyện mặc nhiên, không đòi hỏi, cũng không trông đợi nhận lại thứ gì, tựa như đó là một trách nhiệm cần phải thực hiện. Phong Ngạo là người đứng đầu Phong Gia, gánh nặng trên vai rất lớn, trách nhiệm bảo vệ đối với huynh đệ càng mạnh. Cho nên Phong Ngạo không thích hành xử dựa theo cảm tính, việc gì cũng muôn phần thận trọng, đem việc đảm bảo an toàn cho mọi người đặt lên hàng đầu, đối với những chuyện không thể giải thích bằng lí trí căn bản sẽ khó lòng chấp nhận một cách dễ dàng.
Nhưng… trên đời này còn có một đạo lí gọi là vì quan tâm nên muốn hiểu sâu, mong gần gũi nên sinh nhiều chú ý. Với tính cách của Phong Ngạo, nhìn thấy huynh đệ bị trúng độc, hành động ra tay lúc nãy quả thật đã có phần nương nhẹ. Bây giờ, mặc dù không nói lời nào nhưng trong ánh mắt nhìn Tiểu Nghi không thể che giấu biết bao thương xót và hối lỗi. Người trong thì tối, người ngoài thì sáng, câu nói đó có thể dùng cho trường hợp này không?
* * *
Sau hiểu lầm đó, Tiểu Nghi vẫn cười cười nói nói vui vẻ mỗi ngày, không hề nhớ đến chuyện cũ. Bởi vậy mọi người đều thấy dễ chịu, bầu không khí cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Bây giờ, Phong Ái có thể yên tâm giúp Tiểu Nghi nấu thuốc mà không cần lo sợ vô ý lỡ lời. Phong Cương đã khỏe lại hoàn toàn. Tính từ lúc bọn họ nhảy xuống vực sâu đã được bảy ngày, nghĩa là đường rời khỏi vực Vô Thường bốn phần đã trải qua ba.
Hôm nay, mọi người nghỉ ngơi dưới một tán cây rợp mát. Theo thường lệ, Tiểu Nghi một mình đi lấy nước. Phong Ngạo không hiểu sao bàn chân lại vô thức âm thầm theo sau.
Từ lúc biết rõ hiểu lầm Tiểu Nghi, Phong Ngạo vẫn chưa nói câu xin lỗi. Không phải vì ỷ mình là chủ nhân, đã sai không chịu nhận! Chỉ là… thật sự muốn biết Tiểu Nghi có để tâm ghi nhớ chuyện đó một chút nào không? Hắn đã âm thầm quan sát… Tiểu Nghi mỗi ngày đều cười nói, mỗi ngày đều quan tâm bốn huynh đệ họ, cũng không để ý người đã hiểu lầm có xin lỗi nàng hay không… Rốt cuộc là nàng có tấm lòng quá bao dung hay bởi vì vốn không bận tâm việc chủ nhân Phong Gia đối xử với chính mình ra sao? Mỗi lần nghĩ đến điều này, bản thân Phong Ngạo cảm thấy có chút phiền lòng. Người ta không oán trách, một lòng tận tụy đến thế thì làm chủ nhân tại sao lại chẳng lấy đó làm vui? Nhưng thà rằng Tiểu Nghi biết oán giận một chút, đau lòng một chút, thậm chí xa cách một chút, không cần lúc nào cũng phải giữ tròn bổn phận… ít ra cũng có thể miễn cưỡng xem là chút biểu hiện coi trọng thái độ của hắn với nàng.
Thỉnh thoảng xem lại suy nghĩ của chính mình, Phong Ngạo đột nhiên cảm thấy bản thân quả thật có chút kì lạ, sao lại thích chuốc lấy rắc rối từ lúc nào vậy?
Tiểu Nghi dừng chân bên một bụi cây to, cao ngang vai người, hình thù có chút kì lạ. Suốt dọc đường đi, họ vẫn thường nhìn thấy loại cây này, so với cây Vô Thường số lượng chỉ kém hơn một chút. Hình dáng của cây có phần ngộ nghĩnh. Thân cây trơn nhẵn như một chiếc ống màu nâu đỏ bắt đầu từ gốc lên cao chừng ba tấc đột ngột phình to ra như một khối u, xung quanh nơi phình to bao bọc bởi những chiếc lá dày màu nâu thẫm. Phía trên thân cây lại thon nhỏ, trơn nhẵn, kéo dài cho đến tận nụ hoa. Có điều lạ là hình như mấy ngày qua chưa bao giờ thấy hoa của loài cây này nở.
Tiểu Nghi rút từ trong người ra một con dao, khẽ rạch một đường nhỏ ở ngón tay cho máu chảy, sau đó giơ lên đưa qua đưa lại trước nụ hoa kia, cười cười nói:
- Nè, có thèm không, mau nở ra đi!
Thân cây đột nhiên khẽ rung động, những cái cánh hoa bắt đầu tách ra thành một đóa hoa to lớn màu nâu đỏ, bên trong có thứ gì đó có vẻ là nhụy hoa màu vàng tươi, nhìn kĩ tựa chiếc ống tre to bằng hai ngón tay được vuốt nhọn một đầu. Phút chốc cái đầu nhọn ấy cũng mở rộng như chào đón. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Phong Ngạo, Tiểu Nghi đưa tay vào nhụy hoa. Đóa hoa rung rinh như đang tỏ ra thích thú rồi khép nhụy, hút lấy máu người.
Đúng lúc đó, Tiểu Nghi cúi xuống nơi thân cây u to, dùng dao tách bỏ những chiếc lá bao bọc xung quanh, sau đó khoét một lỗ. Từ nơi đó chảy ra dòng nước màu trắng đục, nàng vui vẻ chờ hứng đầy chất lỏng kia mới rút tay ra khỏi nhụy hoa. Cái cây kì lạ vội vàng khép những chiếc cánh màu nâu đỏ lại trở về trạng thái nụ hoa ban đầu, thân cây còn đung đưa như không hài lòng.
Tiểu Nghi đưa bình nước ra gần cái cây, lời nói có phần tinh quái:
- Nè! Ta cho máu, ngươi cho nước. Công bằng kia mà, hai bên đều có lợi! Còn khó chịu cái gì?
Cái cây rung mạnh hơn một chút, Tiểu Nghi lại vuốt ve nó, tỏ vẻ thông cảm:
- Ta biết, máu của ta cho ít hơn nước của ngươi. Nhưng máu không dễ làm ra như nước đâu, chỉ cần qua một đêm thân của ngươi sẽ được phục hồi, nước sớm đầy lại như cũ, nhưng nếu ta cho ngươi lượng máu tương đương e là sẽ không chịu nổi mấy ngày. Ngươi rộng lượng một chút, đừng đòi hỏi quá khắt khe, ta sẽ rất biết ơn! - Nói xong lại cười lấy lòng.
Cái cây có vẻ dịu đi hẳn, rồi trở nên hoàn toàn im lặng. Tiểu Nghi chắp tay sau lưng cúi đầu cảm kích, nhanh chân quay trở về.
Mọi thứ đều diễn ra trước mắt Phong Ngạo. Hóa ra Tiểu Nghi không cho bất kì ai đi theo lấy nước chính là vì lí do này! Trong phút chốc mắt Phong Ngạo tối sầm lại, lẳng lặng đứng trước cái cây kia nhìn ngắm hồi lâu.
Ngày hôm sau, Tiểu Nghi vừa định rời khỏi đã bị chặn đường:
- Muốn đi lấy nước phải không? – Phong Ngạo nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Nghi hơi e dè, gật đầu xác nhận.
- Không cần đi nữa, ta đã lấy rồi. - Phong Ngạo đưa bình nước của mình ra phía trước, trong đó đầy căng thứ nước màu trắng đục quen thuộc.
- Làm sao… chủ nhân... - Tiểu Nghi kinh ngạc không nói nên lời.
Phong Ngạo điềm nhiên như không, nhún vai đáp:
- Ta chỉ cần bắt chước cách cô làm, cũng không khó lắm.
Trong lúc Tiểu Nghi còn đang ngơ ngác, Phong Ái gần bên nghe thấy vội chạy đến lên tiếng:
- Tiểu Nghi! Cô chỉ cho đại ca cách lấy nước, sao lại không chỉ cho ta! Làm như vậy là không đúng.
- Chuyện này... – Tiểu Nghi ấp úng chưa biết nên trả lời như thế nào.
Thập gia bất mãn quay sang Phong Ngạo:
- Đại ca! Mặc kệ cô ấy, mau chỉ cho đệ xem đi!
Tiểu Nghi giật mình, vội gắt:
- Không có gì hay để bắt chước đâu, một mình tiểu nữ đi lấy nước là được rồi.
Phong Ngạo làm bộ ngạc nhiên, nói to:
- Vì phải dùng máu nên không có gì hay ho à?
Câu nói của Phong Ngạo đương nhiên không thể thoát khỏi sự chú ý của ba người còn lại, cuối cùng trước vẻ bất lực của Tiểu Nghi, Phong Ngạo kể lại không chút thiếu sót cách thức lấy nước uống mà mình đã được nhìn thấy.
Phong Ái nắm vai Tiểu Nghi, trách cứ:
- Hóa ra là vậy, chả trách cô nương xanh xao hơn trước, vai cũng gầy hơn.
Tiểu Nghi bật cười, trêu lại:
- Chẳng phải mới hôm qua Thập gia còn khen Tiểu Nghi dù ở vực sâu vẫn giữ được cho mọi người và chính mình khỏe mạnh hồng hào, đúng là thần y của Phong Gia sao? Hôm nay lại thay đổi ý kiến à? Người không phải là cỏ sao gió thổi chiều nào lại ngã theo chiều ấy?
Mọi người đều cười phá lên khiến cho Phong Ái lúng túng phân bua:
- Ta… ta lo cho cô nương…
Sau khi cười Phong Hoan lại nghiêm mặt nói:
- Tiểu Nghi! Cô làm vậy là không đúng. Nếu cứ một mình đổi máu để lấy nước, sức khỏe của cô sẽ không chịu được. Từ bây giờ để chúng ta làm việc này.
Nàng khẽ lắc đầu:
- Chỉ là một ít máu không có hại gì, cũng là trách nhiệm Tiểu Nghi nên làm. Mọi người không cần phải tốn sức.
Phong Cương nhíu mày:
- Sao lại có cách suy nghĩ kì lạ đến vậy? Tiểu Nghi, trách nhiệm của cô là nói rõ cho chúng ta trước khi hành động, không thể chuyện gì cũng tự ý gánh vác, biết không? Cứ như Nhị ca nói, từ hôm nay việc lấy nước chúng ta sẽ thay phiên nhau làm, đừng lo nữa.
Phong Ái lập tức tán thành:
- Phải, quyết định như vậy.
Tiểu Nghi thở dài, thầm nhủ: “Không muốn cho mọi người biết chính là vì như vậy, chỉ một việc nhỏ cần gì làm rộn nhiều người cùng lo.” Quay sang bắt gặp Phong Ngạo nhìn mình thân thiết, nàng bối rối cúi đầu nói khẽ:
- Chủ nhân đã biết thì thôi, cần gì nói cho tất cả mọi người!
Phong Ngạo mỉm cười, nghiêng đầu thầm thì:
- Ta muốn cho các huynh đệ đều biết cô nương đã đối xử tốt với chúng ta như thế nào. Chuyện lần trước, ta thật sự xin lỗi.
Sau đó, Phong Ngạo nhìn các huynh đệ nói to:
- Chúng ta là người một nhà, dù chuyện gì cũng sẽ sát cánh cùng nhau có phải không?
Phong Ngạo đưa tay ra phía trước, ba người còn lại lập tức đưa tay mình ra nắm thành một khối, cuối cùng bốn người đều nhìn về phía Tiểu Nghi. Nàng ngẩn ngơ một lúc mới giật mình đưa hai bàn tay nhỏ đặt lên phía trên, vui vẻ nói:
- Chúng ta là người một nhà, luôn sát cánh cùng nhau!
Tiếng cười của họ vang vang giữa bốn bề, khuấy động không khí tĩnh lặng của vực Vô Thường, đem đến hơi ấm giữa tiết trời se lạnh. Phong Ngạo nhìn người con gái rạng rỡ như ánh mặt trời bên cạnh, trong đôi mắt đột nhiên lấp lánh một thứ ánh sáng kì lạ, tự nhủ thầm:
- Bất kể cô từ đâu tới, có bí mật gì, từ nay Phong Ngạo nhất định sẽ mãi mãi giữ Tiểu Nghi ở bên cạnh…
* * *
Ngày thứ mười ở dưới vực sâu, Tiểu Nghi tính toán có lẽ sắp đến bờ sông Tiêu Dao như trong sách đã nói. Chỉ cần qua khỏi con sông này, sang bờ bên kia sẽ bắt gặp đoạn đường cuối cùng dẫn họ thoát khỏi đáy vực. Bây giờ trời đã ngả về chiều, mọi người chuẩn bị dừng chân nghỉ ngơi, qua đêm nay đến sáng ngày mai lập tức lên đường với tốc độ nhanh nhất, có lẽ vào chiều tối đã trên đường trở về trại Mãn Cúc rồi.
Tiểu Nghi đang ngồi bên tảng đá suy nghĩ đột ngột bị Phong Ái không biết từ đâu chạy đến nói rất khẩn trương:
- Tiểu Nghi! Cô có tin không, ta vừa nhìn thấy một người đầu tiên ngoài chúng ta ở dưới đáy vực này.
Tiểu Nghi tròn mắt nhìn, vội vàng hỏi:
- Thập gia nhìn thấy ai vậy?
- Lúc nãy ta nhìn thấy một ông lão dáng vẻ rất kì quái đi loanh quanh nơi này, thậm chí ta còn chào hỏi ông ấy, nhưng ông ta chỉ cười lẩm bẩm câu gì đó rất khó hiểu, sau đó đi một mạch về phía đằng kia. Có phải đó là hướng ra bờ sông Tiêu Dao mà cô nói không? Như vậy có lẽ ông ta cũng sang sông. Ta chỉ thắc mắc tại sao ông ấy ở dưới này…
Thấy Phong Ái nói huyên thuyên không chịu dừng, Tiểu Nghi đành phải ngắt lời:
- Thập gia cứ từ từ đừng gấp. Người nói ông lão ấy dáng vẻ như thế nào, đã nói những câu gì?
Phong Ái nhíu mày suy nghĩ một chút:
- Ông ta… râu trắng, tóc trắng, gương mặt phúc hậu, nhưng khoác y phục màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ chóp nhọn trông hơi buồn cười. Nói… ông ta nói cái gì như là… hai mươi sáu đã sang sông, hai mươi bảy sắp đến, chuẩn bị nghỉ ngơi thôi!
Tiểu Nghi giật mình, vội vã hỏi lại:
- Ông ấy nói là hai mươi sáu?
- Ừ, ta không hiểu gì hết!
Không để người nói dứt lời, Tiểu Nghi kéo Phong Ái đứng dậy hối thúc:
- Mau lên, chúng ta nhanh chóng đến đó, nếu không sẽ trễ. Thập gia đi báo cho mọi người biết.
- Nhưng mà cô còn chưa nấu canh… ngày mai lên đường cũng không muộn! - Phong Ái ngơ ngác hỏi.
- Không kịp đâu, Thập gia đi nhanh lên.
Sau khi cả bốn huynh đệ nhà họ Phong đều có mặt, Tiểu Nghi chỉ nói một câu:
- Nếu muốn rời khỏi đây, chúng ta phải lên đường ngay lập tức. Đến nơi sẽ giải thích sau.
Không hỏi thêm gì, họ thẳng hướng bờ sông mà tiến, Tiểu Nghi dường như rất khẩn trương, cũng có phần hơi lo lắng.
Trời sụp tối là lúc sông Tiêu Dao hiện ra ngay trước mắt. Một ông lão râu tóc bạc phơ mặc y phục màu đen đang ngồi trầm ngâm trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Khung cảnh tĩnh lặng như một bức tranh vẽ.
Phong Ái vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên, chẳng phải ông lão kì quái đã gặp lúc nãy ư?
3. Vực Vô Thường, núi Bạch Quỷ - P2
Tiểu Nghi kính cẩn nói:
- Độc lão, chúng tôi nhờ người đưa sang sông.
- Hà, thật may mắn, hai mươi bảy đã đến, cô đi một mình sao? - Ông lão vui vẻ gật đầu, nhìn lướt qua một lượt những người vừa xuất hiện, trong mắt ánh lên chút tà ý.
- Không phải, chúng tôi có năm người! - Tiểu Nghi chậm rãi đáp.
- Từ lúc nào ở đáy vực này trở nên đông người như vậy? Lão rất vui, nhưng mà quy tắc không thể sai, e là… cô phải tự chọn rồi! - Độc lão vừa nói với Tiểu Nghi vừa đứng dậy bước lên bờ, giơ tay hướng xuống thuyền như chào đón bọn họ.
- Không sao, tiểu nữ đã biết. Ông hãy để mọi người lên thuyền.
Nàng quay sang bốn huynh đệ họ Phong, hối thúc:
- Mọi người lên thuyền ngay đi, Độc lão sẽ không đợi lâu đâu!
Họ đưa mắt nhìn nhau, không rõ tại sao phải vội vàng đến vậy. Phong Ngạo nhìn Tiểu Nghi, bắt gặp ánh mắt thành khẩn của nàng liền nhanh chóng bước lên chiếc thuyền nhỏ. Phong Hoan và Phong Cương lần lượt theo sau. Không ngờ Phong Ái vừa đặt một chân lên thuyền đã bị Độc lão chặn lại. Ông ta quay sang Tiểu Nghi vẫn còn đứng bên cạnh, nhắc nhở:
- Cô nương, đây là người cuối cùng, đã chọn xong không thể đổi lại!
- Độc lão! Chúng tôi không đổi - Tiểu Nghi cương quyết gật đầu.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian